Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.
***
Mình muốn một tình yêu đơn giản như Mi Jeong và Mr. Gu trong bộ phim Nhật ký tự do của tôi (My liberation notes). Một bộ phim mà đâu đó ai cũng sẽ thấy bóng dáng mình trong đó. Không quá lãng xẹt, không quá sâu sắc, không mơ mộng viển vông phi lý như những bộ phim tình cảm khác. Một bộ phim rất đời, rất thực, có gì đó day dứt, nguôi ngoai rồi lại lưng chừng như cuộc đời vậy. Mình chẳng xinh đẹp hay trầm tính như Mi Jeong, cũng chẳng thích một người đàn ông nghiện rượu và lầm lì, bí ẩn như Mr. Gu. Thế nhưng mình lại mê một cuộc tình nhẹ nhàng mà khác biệt đến vậy. Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Họ không có một tình yêu đầy đam mê hay những lời nói hoa mỹ. Họ không cần những cuộc hẹn lãng mạn hay những lời hứa hẹn xa xôi. Họ chỉ đơn giản là bên nhau, nhẹ nhàng và lặng lẽ. Giữa những nỗi buồn, sự trăn trở, niềm tổn thương hằng ngày đeo bám, họ tìm thấy nhau. Họ không cố gắng thay đổi đối phương, không ép buộc nhau phải trở thành một phiên bản tốt hơn, không yêu cầu nhau phải mở lòng hay kể về những đau thương trong quá khứ. Họ chỉ cần biết rằng hiện tại, cả hai đang hiện diện trong cuộc sống của nhau. Mi Jeong từng nói: "Hãy sùng bái em đi." Một câu nói không phải là lời cầu xin tình yêu, mà là một sự khao khát được trân trọng, được yêu thương mà không cần điều kiện. Mr. Gu không đáp lại bằng những lời hoa mỹ, nhưng cách anh ở bên cô, lặng lẽ xuất hiện khi cô cần, lắng nghe cô nói, bảo vệ cô theo cách riêng của mình, đó chính là câu trả lời. Tình yêu của họ không phải là những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi ngày, không phải là những cái nắm tay hay nụ hôn nồng cháy. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là việc đi cùng nhau trên con đường làng vắng vẻ, là những phút giây ngồi bên nhau mà không cần nói một lời nào. Sự im lặng giữa họ không phải là khoảng trống, mà là sự đồng điệu.
Mình cũng muốn một tình yêu như vậy. Một tình yêu không cần những lời hứa xa xôi, không cần những buổi hẹn hò hoàn hảo, không cần những tin nhắn mỗi ngày. Chỉ là cùng nhau ngồi nhìn về một hướng, cùng ngồi trên một chiếc xe mà chẳng cần biết đích đến là đâu, cùng ngồi ăn bữa ăn, cùng xem một bộ phim, đôi khi nói vài ba câu bâng quơ, hỏi han nhau vài ba chuyện rồi lặng lẽ không phán xét. Tương lai ư? Ai mà biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Mình chẳng dám mơ mộng về những thứ tình yêu cao cả xa vời. Chỉ là mình muốn có một tình yêu đơn giản như vậy!