Hãy mang thanh xuân theo cùng những nụ cười

Lona Blog
Blog Truyện ngắn

Blogradio.vn - Cuộc đời giống như chuyến xe, đang âm thầm chở tuổi thanh xuân xa rời bến tuổi trẻ. Hãy mang theo những những nụ cười, và từng khoảnh khắc đẹp của tuổi trẻ về cùng, đừng mang theo những cay đắng, tủi hờn và nước mắt.

Hãy mang thanh xuân theo cùng nhưng nụ cười (Quang Nguyễn)

*** Chuyến xe đã đưa họ đến nơi Đà Lạt, vào một buổi sáng tinh mơ. Bình minh trùm kín Đà Lạt, những ngọn cây thông cao vẫy chào trong mờ ảo sương đặc, dần dần hiện ra một Đà Lạt với bao nhiêu mộng mơ và những đôi chân khao khát đang tìm về. Đến với Đà Lạt, không chỉ thả mình vào trong những cơn gió nhè nhẹ lành lạnh của tiết trời, mà còn đón những sắc màu của yêu thương kết nối từng trái tim đến gần nhau hơn. Tuổi trẻ là chuyến đi không bao giờ mỏi mệt, du lịch là một trong những sở thích giúp họ trút bỏ mệt mỏi sau tháng ngày công việc chồng chất trong đầu. Hải Đăng bực mình vì đã xuống xe từ lâu, mà cô bạn Hải Yến còn ngồi lì trên đó chưa chịu xuống cùng anh đi thuê nhà.

Anh nghĩ rằng đi du lịch với con gái đúng là chán thật, cái gì cũng lâu, đi chơi chỉ có vài ngày mà mang theo một đống hành lý chả biết để làm gì, chắc chắn sẽ không mặc hết số quần áo đó, lại còn phiền anh phải mang trên lưng như cõng một cục đá nặng theo cùng.

...

Con trai đơn giản rất nhiều đi 2 ngày mang theo 2 bộ đồ thế là xong quá gọn, đang nghĩ ngợi thì Hải Yến đã xuống đứng sau lưng anh. “Ê Đăng, mày thấy tao mặc cái áo này được không, bới tóc thế này đẹp không hay là xõa bình thường. Màu son này mày thấy hợp không?” “Mày làm cái gì mà lâu lắc vậy?”. “Tao là con gái mà”. “Ủa con gái chứ đâu phải con rùa”. “Mày phải cho tao làm đẹp để tới chỗ đông người chứ, không make up vào đó người ta cười cho”. Hải Đăng nhìn cô rồi chép miệng cười vỗ tay. “Ê Yến, hôm nay tao mới phát hiện ra nha. Phải công nhận mày make up lên khác liền”. “Sao, quá đẹp phải không?”.

“Nhìn y như con điên. Coi kìa ăn mặc tóc tai, mặt mũi, cái gu thời trang với cái gu thẩm mỹ của mày lạ quá”. “Mày làm gì mày chê tao thậm tệ vậy, ủa tao thấy tao cũng đẹp mà. Mắt mày không có thẩm mỹ gì hết”. “Nhìn mày trang điểm tao nhớ bà ngoại tao ghê, nhưng mà khoan mày quay một vòng đi để tao nhìn kĩ lại coi”. “Nè mày coi tao được bao nhiêu phần trăm nét đẹp”.

...

“Rồi đã có kết quả phần trăm rồi. Kết quả chính xác luôn”. “Bao nhiêu, nói tao nghe đi”. “20% của tinh tinh, 30% của đười ươi, 20% của vượn, 30% của con khỉ”. “Cái thằng này, tri kỷ gì mà kì cục”. “Nhìn mày ngay lúc này tao chỉ biết tri hô thôi chứ tri kỷ gì”. “Mày đừng nói chuyện với tao nữa nha”. “Thôi thôi tao giỡn mà, chứ mày mà lúc nào không đẹp”. “Dĩ nhiên rồi, tao mà không đẹp thì ai đẹp nữa mày”. “Mà dùng từ đẹp cũng chưa đúng lắm”. Hải Yến đánh vào người anh trong tiếng cười. “Cái thằng này, tối ngày cứ chọc tao”. “Thôi, không giỡn nữa lo đi đặt phòng rồi kiếm gì ăn, tao đói bụng quá rồi”.

“Ừ đi, tao cũng đói, thức đi xe tới giờ mệt muốn chết”. “Đi cái mình không mà hở ra là xỉu với ngất, tao đang cõng cả cái gia tài của mày trên lưng đây nè”. “Thôi tao biết mày cực mà, ráng cực lần này nữa thôi”. “Hình như câu này là lần thứ 4 mày nói rồi đó. Mỗi khi đi chơi mày đều dùng câu này”. “Thôi, mệt quá đi lẹ lên”.

...

Hai người cùng quay lưng, đi trong tiếng nói cười đầy tưng bừng, đôi khi Yến lấy chân đá vào người anh rồi anh bỏ chạy Yến đuổi theo, dáng hai người họ hòa vào đoàn người đông đen rồi mất dạng. Họ là bạn đồng nghiệp, cả hai đều tốt nghiệp trường Khoa học Xã hội và Nhân văn ngành báo chí, rồi vào công tác cho một tòa soạn báo. Hải Đăng từng có mối tình đầu rất đẹp, từ thời sinh viên năm cuối, mối tình ấy đã tan vỡ khi người yêu đi lấy chồng và sang Nhật Bản sống. Thời gian đó, anh sống trong đau khổ và tuyệt vọng, anh cũng từng suy nghĩ đến việc tự tử, nếu không có Hải Yến động viên và thường chia sẻ thì bây giờ bia mộ đã khắc tên của anh rồi.

Hải Yến cũng từng có một mối tình như anh, chỉ khác là Hải Yến chủ động chia tay khi nhận ra tình cảm họ dành cho cô là giả dối, chỉ toàn lợi dụng, từ đó cả Hải Đăng và Hải Yến đều chán yêu, không muốn gặp rắc rối thêm bất cứ lần nào nữa, họ quyết định chọn lối sống cô đơn và kết giao nhau bằng tri kỷ. Họ cho rằng không gì tốt hơn khi có một tri kỷ, không có tình cảm yêu đương, nhưng luôn quan tâm chia sẻ nhau, họ không thấy cô đơn lạc lõng trong cuộc đời bao la này, gọi nhau mày tao cũng đủ hiểu mối quan hệ của hai người họ thân thiết đến mức nào.

...

Nhìn khách sạn Hải Đăng khá ưng ý với đầy đủ tiện nghi, anh quyết định thuê trong vòng 2 ngày, đặt cọc tiền và làm một số thủ tục. Hải Yến bắt đầu có cảm giác bất an, vì Hải Đăng chỉ thuê có một phòng duy nhất, hai người trong một phòng tưởng tượng sẽ như thế nào, bấy nhiêu suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu của cô. Nếu Hải Đăng có ý đồ xấu với cô, thì lúc đó cô phải làm gì và cầu cứu ai, đôi mắt cô cứ liếc sang Hải Đăng khi anh đang nói chuyện với nhân viên của khách sạn. “Ê, Đăng”. “Cái gì?”. “Sao mày thuê có một phòng vậy, thế thì tao ngủ ở đâu?” “Đơn giản vậy mà mày cũng hỏi, mày ra đường ngủ”.

“Mày giỡn hoài, hay là thuê hai phòng đi Đăng”. “Mày biết ở đây một phòng bao nhiêu tiền không, mày tưởng tao đại gia chắc”. “Không lẽ tao ngủ cùng phòng với mày, nhưng tao là con gái”. “Chứ nãy giờ tao có nói mày là con trai đâu”. “Sao tao có thể ngủ cùng phòng với mày”. “Ôi trời đất ơi, những lần trước mình đi chơi là phòng rẻ nên thuê hai phòng, còn Đà Lạt là khu du lịch phòng đắc nên thuê một là đúng rồi. Thôi thôi mệt quá, đi lên phòng cất đồ rồi đi ăn sáng”. Họ rời khách sạn, bước vào trong một quán ăn, cô vẫn nhìn anh chầm chầm bên hai tô phở đang bốc khói nghi ngút. “Ê, Đăng, mày thuê một phòng là có ý đồ với tao đúng không?”.

“Ý đồ gì. Nghe hết muốn ăn phở, tao không có thích ăn thịt kho hột vịt, ngán lắm”. “Thì tao đẹp”.

...

Tối đó trở về khách sạn, Hải Yến không dám bước chân vào, cứ đứng bên ngoài mà nhìn vào, bên trong Hải Đăng đang tắm, cô chẳng biết làm gì bây giờ. Cuộc đời cô chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này, giờ phải đối diện với nó ngay trước mắt, cái cảm giác vừa sợ vừa lo âu, mặc dù cô và Hải Đăng là bạn thân chơi chung từ rất lâu, dù gì Hải Đăng cũng là đàn ông con trai nên cô không lo sao được. Hải Đăng bước ra với hát nghêu ngao kèm với tiếng huýt sáo. “Trời ơi cái thằng, sao mày không mặc áo vào?”. “Ủa tao mặc áo hay không cũng phải thông báo cho mày biết hả, tao có thói quen đi tắm với đi ngủ là không mặc áo”.

“Ôi trời ơi”. “Mày làm gì mà y như mấy bộ phim, thấy thằng này cởi áo con nhỏ kia lấy tay che mắt lại, thôi dẹp đi, bộ lạ lắm hả, nào giờ mày không thấy con trai ở trần sao?”. “Nhưng có tao ở đây thì mày không được ở trần”. “Cái này mới lạ nghen, mặc áo hay không là quyền của tao chứ, bộ mày tính ở dơ không tắm hả. Vào tắm đi”. “Mày đi ra ngoài đi rồi tao vào”. “Lại lãng xẹt nữa, cái phòng này tao thuê mà, tao không đuổi mày thì thôi sao mày đuổi ngược lại tao. Yên tâm vào tắm đi, nhìn mày là tao hết muốn ăn cơm rồi, ở đó mà sợ này kia”. Hải Yến đi vào trong, lục ba lô lấy một đống đồ bước vào phòng tắm, khi trở ra trên người của cô mặc 5, 6 chiếc áo dày cộm mặc dù rất khó chịu nhưng bảo vệ bản thân vẫn hơn.

...

Hải Đăng đã ngủ từ bao giờ tiếng ngáy vang lên liên hồi, cô lấy chiếc gối nằm dưới giường để cách xa Hải Đăng ra, nằm mãi không tài nào chợp mắt được, nào giờ cô đã quen ngủ nệm như ở nhà, đành phải trở lên giường nằm cạnh Hải Đăng và luôn luôn cảnh giác, một cái trở mình hoặc nhúc nhích của Hải Đăng cũng khiến cô phập phồng lo sợ, cứ thế cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng sớm cô thở phào nhẹ nhõm vì những cái điều cô lo sợ nó hoàn toàn không xảy ra. Hải Đăng còn đang ngủ. “Dậy… dậy… dậy”. Hải Đăng mắt nhắm mắt mở, cái mặt ngơ ngác nhìn xung quanh. “Mấy giờ rồi?” “Gần 7 giờ sáng rồi đó”.

“Còn sớm mà để tao ngủ”. “Mày lên đây đi chơi hay đi ngủ?”. “Cả hai”. “Vậy mày ngủ đi, tao đón xe về đây”. “Chờ tao… chờ tao… tri kỷ mà nỡ lòng nào bỏ tao một mình ở Đà Lạt”. “Vậy thì dậy mau, đi ăn sáng rồi đi chơi”.

...

Họ cùng nhau ăn sáng rồi đi đến Hồ Than Thở, khí trời nghe thật nhẹ nhàng, cảm giác êm dịu thích thú đến lạ. Hải Đăng chỉ tay qua hướng bên kia. “Đó là Đồi Thông Hai Mộ, mày có biết tại sao người ta gọi là đồi thông hai mộ không?”. “Không biết, sao vậy”. “Làm báo chí mà không nắm rõ thông tin gì hết. Đồi thông hai mộ là do ở đây có thông và có hai cái mộ, nên người ta gọi là đồi thông hai mộ”. “Tưởng đâu mày hiểu biết lắm, biết thì nói còn không biết thì dựa cột mà nghe, người ta nghe người ta cười cho”. “Ủa chứ mày biết hả?”. “Dĩ nhiên, tao tuy mới đến đây lần đầu, nhưng tao có tìm hiểu về Đà Lạt khi còn sinh viên. Mày muốn nghe ngồi xuống tao kể cho nghe”.

“Rồi kể đi”. “Có một chàng trai, yêu một người con gái, ở nơi này nhưng gia đình không cho cưới, chàng buồn quá tham gia vào chiến trường, ở nhà cô gái nhận được giấy báo tử của chàng trai, rồi cô ra nơi hẹn hò để tự tử”. “Chỉ có vậy thôi đó hả?”. “Chưa còn tiếp, đó chỉ là giấy báo tử nhầm, chàng trai trở về thì thấy cô gái đã chết, buồn quá chàng trai tự tử luôn cho trọn lời hứa bên nhau mãi mãi, họ được chôn cất tại đây nên gọi là đồi thông hai mộ”. Hải Đăng im lặng gục mặt xuống, rơi hai hàng nước mắt khi nhớ đến cuộc tình mình. “Đăng, mày sao vậy?”. “Tao nhớ chuyện của tao”. “Mày hứa với tao là không nhớ nữa mà”.

“Ừ, tao không nhớ nữa”. “Vậy thì đừng buồn nữa”. “Mà tao với mày, tri kỷ cho đến bao giờ?”. “Suốt đời. Đến khi tao lấy chồng, mày lấy vợ, thì mình vẫn vậy”. “Mày không yêu nữa sao?”. “Thanh xuân của chúng mình, là sống với nụ cười chứ không phải với nước mắt, như tao và mày bây giờ thấy vui không, yêu đương chi cho đau khổ lãng phí tuổi đời”. “Mày không còn nhớ tới người yêu cũ của mày sao, Hải Yến?”. “Không bao giờ, vì tao muốn thanh xuân của tao bình yên, không chìm trong bão giông. Thôi, đừng buồn nữa có tao đây, tao hứa sẽ luôn bên mày và gần mày. Mày cũng vậy nha Đăng, đừng bao giờ bỏ rơi tao một mình giữa cuộc sống này, hứa bên tao và gần tao nha”.

“Được tao hứa sẽ bên mày và gần mày”.

...

Tâm hồn họ thật bình yên chẳng có chút bão giông nào. Ngày mai, họ sẽ tạm biệt Đà Lạt, chuyến đi nào cũng mang lại cho họ những kỷ niệm khó quên nhất trong khoảng thời tuổi trẻ này, họ xa Đà Lạt nhưng chắc chắn sẽ trở lại vào những lần sau. Trong cuộc đời này, không có gì quý hơn tri kỷ, người vừa là một người bạn, vừa là người thân, sẵn sàng che chở và dìu dắt nhau trong cuộc sống, một người té ngã, một người đỡ dậy, chỉ có thể là tri kỷ, xưng hô mày tao và biết hết tất cả những thói hư tật xấu của nhau. Tình yêu, đôi khi nó cũng làm con người trở nên mệt mỏi vì những dỗi hờn, ghen tuông và vô số chuyện buồn xảy ra xung quanh mối tình ấy, những nỗi buồn lẫn đau khổ đang giết thanh xuân chết dần dần.

Vị của thanh xuân chỉ ngọt khi không thuộc về bất cứ ai, nhưng nó đắng cay khi vùi mình vào những mối tình vô định chẳng theo một quy luật nào. Đừng cố gắng đi tìm cho bằng được, để thoát ra nỗi cô đơn, hãy cứ xuôi theo tự nhiên để được an nhiên giữa giông tố cuộc đời. Vị thanh xuân, thơm ngọt, chính là có được một người bạn tri kỷ luôn nắm tay dắt qua những con đường trơn ướt gập ghềnh. Thanh xuân sẽ đẹp, như những ngọn cỏ xanh mơn trong cột mốc tuổi trẻ. Cuộc đời giống như chuyến xe, đang âm thầm chở tuổi thanh xuân xa rời bến tuổi trẻ. Hãy mang theo những những nụ cười, và từng khoảnh khắc đẹp của tuổi trẻ về cùng, đừng mang theo những cay đắng, tủi hờn và nước mắt.

...

Chương trình được thực hiện bởi nhóm sản xuất blogradio

Thực hiện: Thanh Lam

Giọng đọc: Hà Diễm

Minh họa: Hương Giang

Mời xem thêm chương trình:

Điều tiếc niếu nhất thanh xuân chính là yêu đơn phương

Nguồn: Sưu tầm

Các bài viết liên quan
  • Mùa giáng sinh năm ấy

    blogradio.vn - Đợi niềm tin của Nhiên đủ lớn. Đợi tình yêu của anh đủ đong đầy trong nỗi nhớ. Nhiên sẽ đủ can đảm hơn để nói ra những tình cảm thực sự của mình. Lúc ấy mùa Xuân về hẳn là rất ấm áp. Một năm mới lại bắt đầu. Nắng mới vươn mình trên những chồi non, mở rộng tán lá xanh tươi.

  • Em còn trẻ, hãy dựa vào chính mình mà đứng lên

    blogradio.vn - Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận. Thanh xuân không có nuối tiếc thì chẳng phải thanh xuân. Mỗi người đều có một thanh xuân đặc biệt của riêng mình. Người khác khi nhìn vào có thể phán xét là chán ngán, không có tuổi trẻ, thiếu kỷ niệm. Bạn biết đấy, thanh xuân đẹp hay không tùy vào cách bạn tạo ra nó và cảm nhận nó, không nhất định phải long trời lở đất nhưng chắc chắn sẽ cảm động đến khắc sâu.

  • Có một người luôn chờ đợi cậu

    blogradio.vn - Huyên im lặng. Cậu hiểu lúc này trong lòng Phương đang chất chứa những gì. Có lẽ cô bạn đã nhớ nơi mình đã từng sống 16 năm, nhưng lại cảm thấy hoang hoải khi không còn điều gì níu kéo ở nơi đó. Một điều gì thiêng liêng như gia đình, như tình cảm. Nỗi sợ liệu 5 năm, 10 năm nữa trở về Hải Phòng, từ chỗ thân quen, những cảm giác trong lòng cô có thay đổi trở thành xa lạ? Trong khoảnh khắc, Huyên muốn cho Phương biết Hải Phòng vẫn còn một điều níu kéo cô bạn, khiến cô bạn thấy an tâm hơn khi nghĩ về Hải Phòng của cô.

  • Cậu, tớ và lời hứa

    blogradio.vn - Hòa nhìn ra bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa bên ngoài ô cửa, lòng hắn như có chút hy vọng, cả chút nhớ mong. Thật muốn được cùng người ấy thưởng thức chiếc bánh ngon lành này.

Các Bài Viết Bạn Có Thể Quan Tâm

Chúng ta đã chờ nhau cả thanh xuân nhưng lại bỏ lỡ nhau cả một đời

blogradio.vn - Lần này không phải Tường mà chính Vy nhìn bóng lưng Tường lên xe rồi mất hút. “Tường à, em xin lỗi. Chúng ta đã chờ nhau cả thanh xuân nhưng lại bỏ lỡ nhau cả một cuộc đời còn lại. Em xin lỗi và cảm ơn anh về tất cả. Em biết chúng ta đều sẽ buồn nhưng sẽ sống tốt đúng không anh?”.

Mùa giáng sinh năm ấy

blogradio.vn - Đợi niềm tin của Nhiên đủ lớn. Đợi tình yêu của anh đủ đong đầy trong nỗi nhớ. Nhiên sẽ đủ can đảm hơn để nói ra những tình cảm thực sự của mình. Lúc ấy mùa Xuân về hẳn là rất ấm áp. Một năm mới lại bắt đầu. Nắng mới vươn mình trên những chồi non, mở rộng tán lá xanh tươi.

Em còn trẻ, hãy dựa vào chính mình mà đứng lên

blogradio.vn - Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận. Thanh xuân không có nuối tiếc thì chẳng phải thanh xuân. Mỗi người đều có một thanh xuân đặc biệt của riêng mình. Người khác khi nhìn vào có thể phán xét là chán ngán, không có tuổi trẻ, thiếu kỷ niệm. Bạn biết đấy, thanh xuân đẹp hay không tùy vào cách bạn tạo ra nó và cảm nhận nó, không nhất định phải long trời lở đất nhưng chắc chắn sẽ cảm động đến khắc sâu.

Có một người luôn chờ đợi cậu

blogradio.vn - Huyên im lặng. Cậu hiểu lúc này trong lòng Phương đang chất chứa những gì. Có lẽ cô bạn đã nhớ nơi mình đã từng sống 16 năm, nhưng lại cảm thấy hoang hoải khi không còn điều gì níu kéo ở nơi đó. Một điều gì thiêng liêng như gia đình, như tình cảm. Nỗi sợ liệu 5 năm, 10 năm nữa trở về Hải Phòng, từ chỗ thân quen, những cảm giác trong lòng cô có thay đổi trở thành xa lạ? Trong khoảnh khắc, Huyên muốn cho Phương biết Hải Phòng vẫn còn một điều níu kéo cô bạn, khiến cô bạn thấy an tâm hơn khi nghĩ về Hải Phòng của cô.

Cậu, tớ và lời hứa

blogradio.vn - Hòa nhìn ra bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa bên ngoài ô cửa, lòng hắn như có chút hy vọng, cả chút nhớ mong. Thật muốn được cùng người ấy thưởng thức chiếc bánh ngon lành này.

Chúng ta ai rồi cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình

blogradio.vn - Andy đi được sáu tháng, tôi ngã trầy đầu gối hôm qua. Tin nhắn của Andy khi nãy: "Nhớ uống nhiều nước, đừng lười mà rửa chân ở sàn gạch men kẻo ngã." Ra là có những lúc, chính sự dịu dàng của một ai đó khiến người ta buồn nhiều hơn cả việc chia xa.

Quá giang qua mùa đông

blogradio.vn - Yêu là chuyện duy nhất trên đời không thể lên kế hoạch. Trên cùng một chuyến xe buýt, trong một nhóm bạn chơi chung, là bạn cùng lớp, thậm chí là những người xa lạ tình cờ comment trên cùng một bài viết. Tự nhiên thấy mến, nói chuyện đôi câu thấy hợp, thế là yêu thôi. Tình yêu sẽ chẳng theo một lộ trình gì hết. Mưa dầm thấm lâu, hay yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì tình yêu cứ vậy mà đến, bất chợt. Và hết yêu cũng vậy.

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé

blogradio.vn - Cùng là những người xa quê, Minh hiểu hơn hết sự trống trải, cô đơn của những người con xa xứ. Khi đó họ cần đó là một điểm tựa tinh thần để có thể bấu víu, vượt qua khó khăn. Nó như hơi ấm của ngọn lửa trong đêm, vừa thắp lên hi vọng vừa bao bọc, bảo vệ.

Nếu cậu vẫn thích tớ nhất định tớ sẽ chờ

Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời bạn đều có nguyên do của nó. Mỗi một cuộc gặp gỡ, đều có nguyên nhân, những người giúp đỡ và dạy bạn cách yêu cùng làm bạn, người rời đi sẽ cho bạn hiểu được cách trân trọng cùng trưởng thành, bất luận là người cho bạn một hồi ức khắc sâu, khiến cho bạn khi nhớ lại, là tốt cũng được, là xấu cũng chẳng sao, dù gì cũng đều là một dạng quá khứ. Phải học được một điều gì đó trong mỗi mối quan hệ, để không làm hoài phí một dịp gặp gỡ. Những ngày sau này, còn phải thật sự xem kỹ những mối quan hệ của bản thân, cùng người xứng đáng ở cạnh nhau, vòng tròn tuy nhỏ nhưng chất lượng là tốt rồi. Quãng đời còn lại không còn dài, xin hãy ở bên những người xứng đáng

Phía sau một câu chuyện cổ tích

blogradio.vn - Ngày xửa ngày xưa, sau biết bao gian nan chống lại lời nguyền rủa của mụ phù thủy độc ác, công chúa xinh đẹp cùng với bạch mã hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. À, tất nhiên còn có cô nàng thị nữ và cậu chàng thị vệ nào đó phải lòng nhau từ lúc nào chẳng biết.

Tuổi Ngông Cuồng

Tớ - đứa trẻ mười lăm tuổi. Vừa chạm ngõ cái tuổi trăng tròn, cái tuổi mà không còn nhỏ nhắn gì nữa, cái tuổi mà cần chững chạc rồi. Sơ sơ qua thì tớ là một cô nhóc bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn, tớ chỉ làm theo mỗi ý mình.

TOP 
LONA SHOP Chuyên hàng nội địa Nhật

Nếu có bất kỳ câu hỏi hoặc phản hồi nào, đừng ngần ngại liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi sẵn lòng hỗ trợ và lắng nghe từ bạn.
Xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của bạn!

Thị Trấn Quỳnh Côi, Quỳnh Phụ, Thái Bình

[email protected]

0845787222

Đăng ký nhanh

Đăng ký thành viên để nhận được nhiều ưu đãi hơn

Follow Us

© lonashop.net. All Rights Reserved.