Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé

Lona Blog
Blog Truyện ngắn

blogradio.vn - Cùng là những người xa quê, Minh hiểu hơn hết sự trống trải, cô đơn của những người con xa xứ. Khi đó họ cần đó là một điểm tựa tinh thần để có thể bấu víu, vượt qua khó khăn. Nó như hơi ấm của ngọn lửa trong đêm, vừa thắp lên hi vọng vừa bao bọc, bảo vệ.

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé!

*** Bên ngoài vẫn đang mưa gió, Minh đặt cuốn sách xuống, hai tay xoa vào nhau cho đỡ lạnh. Dưới chiếc bàn nhỏ còn có một cốc trà hoa cúc đã nguội. Minh không còn nhớ mình ngồi đây từ lúc nào. Hôm nay là ngày chủ nhật cuối cùng của năm, cậu đã tự cho phép bản thân ngủ nướng đến mười giờ sáng. Trong tiết trời mùa đông lạnh giá, hơi ấm trong chăn làm cho con người cảm giác ấm áp hơn. Nhiều người chỉ muốn cả ngày trùm kín chăn từ đầu đến chân, hơi ấm lúc đó làm cho con người thấy cả cảm giác an toàn. Hôm nay không có tiếng chuông báo thức, âm thanh luôn thôi thúc Minh thoát ra khỏi cái kén của mình. Cậu tỉnh dậy cảm thấy một ngày cuối tuần thật dễ chịu. Cậu có thể tự tay làm những món ăn mình yêu thích, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa nghe những bản nhạc acoustic sâu lắng.

Xong đâu đấy đã là một giờ chiều, Minh bỏ đôi găng tay ra, thở phào nhẹ nhõm, nhìn thành quả mình làm sau mấy tiếng vất vả. Khóe môi mỉm cười, đây là thời gian duy nhất trong tuần cậu dành cho căn phòng trọ chỉ vỏn vẹn mười lăm mét vuông. Diện tích tuy hạn chế nhưng đồ đạc bên trong đều tiện nghi và ngăn nắp. Mọi thứ được cậu bài trí một cách tỉ mỉ. Cạnh đầu giường là một giá sách nhỏ, đây là nơi được cậu chăm chút và yêu thích nhất. Hai ngăn dưới để nhiều loại sách, trong đó có phân nửa là tiểu thuyết của Dostoevsky. Hai ngăn trên để đồ đạc cá nhân và một chậu cây nhỏ, mọi ngóc ngách đã được lau dọn kĩ lưỡng để tránh cho bụi bám vào.

...

Minh ngả lưng lên chiếc giường êm ái, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thái. Những ngày cuối năm, ai cũng tất bật mua sắm đồ đạc mang về quê. Dãy phòng trọ ngày thường cũng nhộn nhịp tiếng sinh viên nói cười nhưng bây giờ mọi người hầu như đã về quê hết. Minh còn ở lại đây vì công ty cậu thiếu người trực. Cả năm có một lần Tết, ai cũng mong muốn về quê sớm bên gia đình. Minh cũng thế nhưng cậu vẫn còn độc thân, lại là con trai nên ai nấy đều nhờ cậu thay họ. Minh đã suy nghĩ nhiều và quyết định ở lại. Một lúc sau, cậu với lấy chiếc điện thoại, đôi tay nhanh thoăn thoắt lướt bảng tin facebook. Như thói quen cũ, cậu tìm kiếm những quán cà phê đẹp nhất để chuẩn bị tận hưởng hết buổi chiều cuối tuần. Sau một hồi lâu cân nhắc, cậu đã lựa chọn được một quán có cách bài trí rất hiện đại, đồ uống được mọi người đánh giá cao. Minh không đắn đo gì nữa, cậu quyết định trở dậy, bắt đầu sửa soạn quần áo. Trong thời tiết lạnh giá, một chiếc áo khoác len, quần âu, đôi tất dài chân là lựa chọn phù hợp.

Cửa sổ mở ra, Minh nhìn ngó phố phường xung quanh. Cậu thấy bầu trời rất âm u, bầu không khí được bao bọc bởi một làn khói mỏng. Minh không biết đó là sương hay bụi mịn. Không khí Hà Nội mấy ngày gần đây làm cho mọi người có cảm giác khó chịu, nhất là những người làm văn phòng. Từ sáng đến chiều muộn, họ luôn bó hẹp mình trong phòng làm việc nhỏ, cặm cụi trước bàn máy tính, đầu óc căng thẳng, hai vai mỏi nhừ. Mỗi ngày của họ đều trải qua như vậy, đến hôm sau lại lặp lại, không có gì thay đổi nhiều.

...

Sau khi đã khóa phòng kĩ càng, Minh đi ra chờ thang máy. Cậu bất giác ngoái nhìn lại nơi cuối dãy hành lang. Ở đó còn hai căn phòng trọ, xung quanh không có một ngóc ngách nào ánh sáng có thể lọt đến. Cửa thang máy mở ra, Minh đi vội vào trong mà không để ý đến người đang đi ra. “Ui da!” Hai người giật mình nhìn nhau, trước mặt Minh là một cô gái nhỏ nhắn. Cô bé bối rối, hai tay đan vào nhau nói: “Em xin lỗi!” “Anh không sao!” “Lần sau em sẽ chú ý ạ!” Minh nhìn thấy mặt cô bé đỏ ửng thì khẽ mỉm cười: “Không sao đâu! Em ra đi, thang máy đang kêu kìa!” Cô bé lúc này mới để ý đến tiếng kêu hối thúc bên cạnh lại càng bối rối bước vội ra ngoài. Minh cũng theo đó vào trong, thang máy từ từ đóng lại, bên ngoài là dáng lưng nhỏ bé cùng mái tóc dài ngang lưng khuất dần sau dãy hành lang tối.

Quán cà phê Minh chọn cách nhà khoảng sáu cây số. Khoảng cách đó là quá xa để uống một cốc nước nhưng đối với một số người chỉ cần tìm được đúng quán thì khoảng cách xa hay gần không còn quan trọng. Chiếc xe máy từ từ lăn bánh trên những tuyến phố tấp nập người. Minh ngắm nhìn hai bên, vẫn chỉ là những khung cảnh đó, nhà cửa san sát nhau, người qua, kẻ lại. Một không gian chật chội và tù túng, Tết đến ở nơi thành thị như càng làm cho con người vội vã hơn. Chỉ khi đi sâu vào nội thành mới xuất hiện một vài tuyến phố có cây cối. Lúc đó, Minh còn cảm nhận thấy đâu đó trong khoảng không có hương thơm nhè nhẹ của mùi hoa sữa còn vương. Hai bên ven đường xuất hiện những hàng bán rong, đôi quang gánh cong hai bên vậy mà dáng đi của các bà, các chị vẫn nhanh nhẹn và thoải mái.

...

Mải ngắm nhìn, Minh đã không để ý đến sự thay đổi đột ngột của thời tiết. Cơn mưa bất chợt đến khiến cậu phải tấp vội vào một quán ven đường. Chỗ cậu đứng là mái hiên của một quán cà phê kiểu cổ điển, không gian nhìn từ ngoài vào không thấy có gì đặc biệt. Minh dự định mặc áo mưa rồi đi tiếp nhưng cậu đã nhìn thấy một hình dáng quen thuộc qua ô cửa kính nhỏ. Đó chính là cô bé lúc nãy cậu gặp ở thang máy. Vẫn là dáng người nhỏ bé đó nhưng mái tóc đã được búi cao, đằng trước còn có một chiếc tạp dề nhỏ. Cảm giác kì lạ trong người đã hối thúc cậu đẩy cánh cửa gỗ nặng nề bước vào trong. Thấy có khách, cô bé cúi người, giọng nói nhẹ nhàng:

“Kính chào quý khách!” Minh nở một nụ cười đáp lại. Khi đã nhận ra người trước mặt, cô bé có chút gì đó bối rối nhưng ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh. Cậu cũng nhanh chóng chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa kính. Từ đây có thể nhìn rõ được cơn mưa phía bên ngoài. Minh nhớ ra dự báo thời tiết có nói hôm nay gió mùa Đông Bắc tràn về. Những hạt mưa mang theo cảm giác lạnh lẽo làm cho tâm hồn những kẻ cô đơn không khỏi trùng xuống. “Anh muốn gọi đồ uống gì?” “Cho anh một ly trà hoa cúc nóng nhé!” Cô bé nói Minh chờ một lúc rồi đi nhanh ra quầy pha chế. Trên mặt bàn có đặt cuốn “Đêm trắng”, cậu lật giở từng trang rồi bị cuốn vào đó lúc nào không hay.

“Anh cũng thích Dostoevsky à?” Minh giật mình nhìn lên, cô bé ngồi trước mặt cậu từ lúc nào không biết. Ngoài trời cơn mưa vẫn chưa ngớt, không khí như càng thêm lạnh. Xung quanh quán không có thêm vị khách nào, phía xa chỉ có tiếng lau dọn của một cậu nhân viên pha chế. Minh đặt cuốn sách ngay ngắn xuống bàn, nhẹ nhàng hỏi:

...

“Cuốn sách này là của em sao?” Cô bé trước mặt lặng lẽ gật đầu. “Hình như em mới chuyển đến khu trọ?” “Em đến đầu tuần trước. Chắc anh đi làm suốt nên không biết!” “Ừ! Em chưa về quê sao?” “Em ở lại làm thêm, mấy hôm nữa mới về!” Minh đã từng nghĩ mọi người đã về quê hết, cả tầng chỉ còn mỗi mình không ngờ vẫn có một cô bé ở lại. Cậu nhớ đến mấy năm trước khi mình còn là sinh viên cũng từng lăn lộn, làm thêm kiếm tiền như thế. Người ta nói Hà Nội là thành phố đáng sống nhưng có người lại nói muốn sống được ở đây trước tiên phải có tiền, còn muốn sống tốt thì cần phải thật nhiều tiền. Với những người ở tỉnh lẻ lên học hành, kiếm công ăn việc làm như Minh thì lại càng vất vả hơn. Mỗi ngày chỉ có thể tự mình làm mọi thứ, có những lúc mệt mỏi, chỉ có thể nhốt mình trong căn buồng kín, ngủ một giấc cho quên hết.

Nói chuyện được mười phút thì có khách vào, cô bé đứng lên chào Minh rồi bước đi. Chỉ còn lại một mình Minh ngồi đó, cậu dõi mắt theo từng cử chỉ của cô. Cùng là những người xa quê, Minh hiểu hơn hết sự trống trải, cô đơn của những người con xa xứ. Khi đó họ cần đó là một điểm tựa tinh thần để có thể bấu víu, vượt qua khó khăn. Nó như hơi ấm của ngọn lửa trong đêm, vừa thắp lên hi vọng vừa bao bọc, bảo vệ. Minh nhìn ra bên ngoài, cơn mưa vẫn chưa ngớt, phía đối diện có một mái hiên, có vài người đang đứng. Trên khuôn mặt họ thoáng vẻ lo lắng, ủ rũ, hai tay không ngừng xoa vào nhau tìm hơi ấm.

...

“Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc nước nóng này!” Minh giật mình ngoái đầu nhìn lại, cô bé đã đứng ở đó từ khi nào không biết. Cậu nhìn xuống thì ly trà của mình đã nguội lạnh, bên cạnh đặt một cốc nước bốc hơi nghi ngút. Minh mỉm cười nói: “Cảm ơn em!” Cô bé cười rồi quay trở về làm việc. Minh nhìn cốc nước trước mặt một lúc rồi dùng cả hai tay nâng lên. Đôi bàn tay cậu bao bọc, cảm nhận trọn vẹn hơi ấm xung quanh.

Giọng đọc: Hà Diễm

Sản xuất: Thanh Lam

Minh họa: Hương Giang

Mời xem thêm chương trình:

Hãy mang thanh xuân theo cùng những nụ cười

Nguồn: Sưu tầm

Các bài viết liên quan
  • Mùa giáng sinh năm ấy

    blogradio.vn - Đợi niềm tin của Nhiên đủ lớn. Đợi tình yêu của anh đủ đong đầy trong nỗi nhớ. Nhiên sẽ đủ can đảm hơn để nói ra những tình cảm thực sự của mình. Lúc ấy mùa Xuân về hẳn là rất ấm áp. Một năm mới lại bắt đầu. Nắng mới vươn mình trên những chồi non, mở rộng tán lá xanh tươi.

  • Em còn trẻ, hãy dựa vào chính mình mà đứng lên

    blogradio.vn - Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận. Thanh xuân không có nuối tiếc thì chẳng phải thanh xuân. Mỗi người đều có một thanh xuân đặc biệt của riêng mình. Người khác khi nhìn vào có thể phán xét là chán ngán, không có tuổi trẻ, thiếu kỷ niệm. Bạn biết đấy, thanh xuân đẹp hay không tùy vào cách bạn tạo ra nó và cảm nhận nó, không nhất định phải long trời lở đất nhưng chắc chắn sẽ cảm động đến khắc sâu.

  • Có một người luôn chờ đợi cậu

    blogradio.vn - Huyên im lặng. Cậu hiểu lúc này trong lòng Phương đang chất chứa những gì. Có lẽ cô bạn đã nhớ nơi mình đã từng sống 16 năm, nhưng lại cảm thấy hoang hoải khi không còn điều gì níu kéo ở nơi đó. Một điều gì thiêng liêng như gia đình, như tình cảm. Nỗi sợ liệu 5 năm, 10 năm nữa trở về Hải Phòng, từ chỗ thân quen, những cảm giác trong lòng cô có thay đổi trở thành xa lạ? Trong khoảnh khắc, Huyên muốn cho Phương biết Hải Phòng vẫn còn một điều níu kéo cô bạn, khiến cô bạn thấy an tâm hơn khi nghĩ về Hải Phòng của cô.

  • Cậu, tớ và lời hứa

    blogradio.vn - Hòa nhìn ra bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa bên ngoài ô cửa, lòng hắn như có chút hy vọng, cả chút nhớ mong. Thật muốn được cùng người ấy thưởng thức chiếc bánh ngon lành này.

  • Hãy mang thanh xuân theo cùng những nụ cười

    Blogradio.vn - Cuộc đời giống như chuyến xe, đang âm thầm chở tuổi thanh xuân xa rời bến tuổi trẻ. Hãy mang theo những những nụ cười, và từng khoảnh khắc đẹp của tuổi trẻ về cùng, đừng mang theo những cay đắng, tủi hờn và nước mắt.

Các Bài Viết Bạn Có Thể Quan Tâm

Chúng ta đã chờ nhau cả thanh xuân nhưng lại bỏ lỡ nhau cả một đời

blogradio.vn - Lần này không phải Tường mà chính Vy nhìn bóng lưng Tường lên xe rồi mất hút. “Tường à, em xin lỗi. Chúng ta đã chờ nhau cả thanh xuân nhưng lại bỏ lỡ nhau cả một cuộc đời còn lại. Em xin lỗi và cảm ơn anh về tất cả. Em biết chúng ta đều sẽ buồn nhưng sẽ sống tốt đúng không anh?”.

Mùa giáng sinh năm ấy

blogradio.vn - Đợi niềm tin của Nhiên đủ lớn. Đợi tình yêu của anh đủ đong đầy trong nỗi nhớ. Nhiên sẽ đủ can đảm hơn để nói ra những tình cảm thực sự của mình. Lúc ấy mùa Xuân về hẳn là rất ấm áp. Một năm mới lại bắt đầu. Nắng mới vươn mình trên những chồi non, mở rộng tán lá xanh tươi.

Em còn trẻ, hãy dựa vào chính mình mà đứng lên

blogradio.vn - Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận. Thanh xuân không có nuối tiếc thì chẳng phải thanh xuân. Mỗi người đều có một thanh xuân đặc biệt của riêng mình. Người khác khi nhìn vào có thể phán xét là chán ngán, không có tuổi trẻ, thiếu kỷ niệm. Bạn biết đấy, thanh xuân đẹp hay không tùy vào cách bạn tạo ra nó và cảm nhận nó, không nhất định phải long trời lở đất nhưng chắc chắn sẽ cảm động đến khắc sâu.

Có một người luôn chờ đợi cậu

blogradio.vn - Huyên im lặng. Cậu hiểu lúc này trong lòng Phương đang chất chứa những gì. Có lẽ cô bạn đã nhớ nơi mình đã từng sống 16 năm, nhưng lại cảm thấy hoang hoải khi không còn điều gì níu kéo ở nơi đó. Một điều gì thiêng liêng như gia đình, như tình cảm. Nỗi sợ liệu 5 năm, 10 năm nữa trở về Hải Phòng, từ chỗ thân quen, những cảm giác trong lòng cô có thay đổi trở thành xa lạ? Trong khoảnh khắc, Huyên muốn cho Phương biết Hải Phòng vẫn còn một điều níu kéo cô bạn, khiến cô bạn thấy an tâm hơn khi nghĩ về Hải Phòng của cô.

Cậu, tớ và lời hứa

blogradio.vn - Hòa nhìn ra bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa bên ngoài ô cửa, lòng hắn như có chút hy vọng, cả chút nhớ mong. Thật muốn được cùng người ấy thưởng thức chiếc bánh ngon lành này.

Hãy mang thanh xuân theo cùng những nụ cười

Blogradio.vn - Cuộc đời giống như chuyến xe, đang âm thầm chở tuổi thanh xuân xa rời bến tuổi trẻ. Hãy mang theo những những nụ cười, và từng khoảnh khắc đẹp của tuổi trẻ về cùng, đừng mang theo những cay đắng, tủi hờn và nước mắt.

Chúng ta ai rồi cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình

blogradio.vn - Andy đi được sáu tháng, tôi ngã trầy đầu gối hôm qua. Tin nhắn của Andy khi nãy: "Nhớ uống nhiều nước, đừng lười mà rửa chân ở sàn gạch men kẻo ngã." Ra là có những lúc, chính sự dịu dàng của một ai đó khiến người ta buồn nhiều hơn cả việc chia xa.

Quá giang qua mùa đông

blogradio.vn - Yêu là chuyện duy nhất trên đời không thể lên kế hoạch. Trên cùng một chuyến xe buýt, trong một nhóm bạn chơi chung, là bạn cùng lớp, thậm chí là những người xa lạ tình cờ comment trên cùng một bài viết. Tự nhiên thấy mến, nói chuyện đôi câu thấy hợp, thế là yêu thôi. Tình yêu sẽ chẳng theo một lộ trình gì hết. Mưa dầm thấm lâu, hay yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì tình yêu cứ vậy mà đến, bất chợt. Và hết yêu cũng vậy.

Nếu cậu vẫn thích tớ nhất định tớ sẽ chờ

Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời bạn đều có nguyên do của nó. Mỗi một cuộc gặp gỡ, đều có nguyên nhân, những người giúp đỡ và dạy bạn cách yêu cùng làm bạn, người rời đi sẽ cho bạn hiểu được cách trân trọng cùng trưởng thành, bất luận là người cho bạn một hồi ức khắc sâu, khiến cho bạn khi nhớ lại, là tốt cũng được, là xấu cũng chẳng sao, dù gì cũng đều là một dạng quá khứ. Phải học được một điều gì đó trong mỗi mối quan hệ, để không làm hoài phí một dịp gặp gỡ. Những ngày sau này, còn phải thật sự xem kỹ những mối quan hệ của bản thân, cùng người xứng đáng ở cạnh nhau, vòng tròn tuy nhỏ nhưng chất lượng là tốt rồi. Quãng đời còn lại không còn dài, xin hãy ở bên những người xứng đáng

Phía sau một câu chuyện cổ tích

blogradio.vn - Ngày xửa ngày xưa, sau biết bao gian nan chống lại lời nguyền rủa của mụ phù thủy độc ác, công chúa xinh đẹp cùng với bạch mã hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. À, tất nhiên còn có cô nàng thị nữ và cậu chàng thị vệ nào đó phải lòng nhau từ lúc nào chẳng biết.

Tuổi Ngông Cuồng

Tớ - đứa trẻ mười lăm tuổi. Vừa chạm ngõ cái tuổi trăng tròn, cái tuổi mà không còn nhỏ nhắn gì nữa, cái tuổi mà cần chững chạc rồi. Sơ sơ qua thì tớ là một cô nhóc bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn, tớ chỉ làm theo mỗi ý mình.

TOP 
LONA SHOP Chuyên hàng nội địa Nhật

Nếu có bất kỳ câu hỏi hoặc phản hồi nào, đừng ngần ngại liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi sẵn lòng hỗ trợ và lắng nghe từ bạn.
Xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của bạn!

Thị Trấn Quỳnh Côi, Quỳnh Phụ, Thái Bình

[email protected]

0845787222

Đăng ký nhanh

Đăng ký thành viên để nhận được nhiều ưu đãi hơn

Follow Us

© lonashop.net. All Rights Reserved.